Posted in

Mẹ chồng yêu quý, con xin gửi trả con trai cưng của mẹ về đây

Tôi tên Linh, lấy chồng năm 27 tuổi. Ai nhìn vào cũng bảo tôi “số hưởng”: chồng hiền, gia đình khá giả, mẹ chồng có tiếng thương con. Nhưng chỉ những ai sống trong nhà ấy mới hiểu: một người mẹ thương con đến mức coi cả thế giới phải xoay quanh con mình… là nỗi ám ảnh như thế nào.

Chồng tôi, Tuấn, từ bé đến lớn được mẹ bao bọc từng li từng tí. Ngày cưới, vừa bước chân vào nhà chồng, mẹ chồng đã vỗ vai tôi đầy quyền lực: “Thằng Tuấn nhà bác từ nhỏ chưa từng phải rửa bát, quét nhà. Từ nay nó có vợ rồi, con gánh phần đó giúp nó nhé.”. Tuấn chỉ cười, im thin thít, như thể chuyện đó là… hiển nhiên.

Tôi nhẫn nhịn. Cho đến khi tôi mang thai, mẹ chồng vẫn luôn nói: “Đàn bà ai mà chẳng đẻ. Than thở gì cho mệt!”. Đến lúc sinh con, Tuấn lại bận… đá bóng với bạn. Mẹ chồng thì ngồi gọt hoa quả, vừa ăn vừa nói: “Đàn ông phải giữ sức. Nó mà mệt thì ai đi làm nuôi con?”

Tôi ôm con, mồ hôi mồ kê, nước mắt chan vào tóc bé. Đêm nào tôi cũng thức trắng. Còn Tuấn thì ngáy đều như không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nói khan cả cổ: “Anh đừng đi đá bóng nữa, con còn nhỏ lắm.” Nhưng Tuấn gắt: “Em làm quá lên. Nhà nào chẳng thế!”. Tôi bắt đầu hiểu: Tôi không có chồng – tôi chỉ có thêm một đứa con lớn xác. Và mẹ chồng thì nghiễm nhiên coi tôi là osin không công.

Hôm ấy là đầy tháng con, nhà chồng mời họ hàng đông nghịt. Tôi mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc búi gọn, không son phấn nhưng ánh mắt tỉnh táo lạ thường. Làm lễ xong, giữa sân đông người, tôi kéo chiếc vali nhỏ. Trên vali là hộp vàng cưới, trên tay tôi là tập hồ sơ màu đỏ, và phía sau — tôi dắt Tuấn theo như dắt một đứa trẻ lạc.

Mẹ chồng trố mắt: – “Linh? Con làm gì đấy?”

Tôi đứng thẳng, không run, không lệ thuộc: “Thưa mẹ chồng yêu quý, hôm nay con xin gửi trả nguyên vẹn đứa con trai cưng của mẹ. Vàng cưới con trả, giấy tờ con mang theo. Mẹ hầu anh ấy đến già giúp con nhé. Vì con… hết sức rồi.”

Cả sân im phăng phắc. Tuấn trợn mắt:– “Em bị điên à?”

Tôi mỉm cười, rút từ trong túi ra một tờ giấy có dấu đỏ chót và nhẹ nhàng đặt lên bàn: ĐƠN LY HÔN ĐƠN PHƯƠNG + ĐƠN YÊU CẦU GIÀNH QUYỀN NUÔI CON.

Họ hàng xì xào. Mẹ chồng tái mặt, níu tay tôi: – “Linh! Làm trò gì đấy?”

Tôi trả lời: “Con đã nộp tòa sáng nay. Từ giờ con không phiền mẹ nữa. Còn cháu… con nuôi.” Rồi tôi kéo vali, bế con rời khỏi nhà trong tiếng bàn tán ngỡ ngàng.

Chuyện tôi rời khỏi nhà chồng chẳng ai ngờ… nhà chồng lại cuống cuồng đến mức ấy. Mẹ chồng đi gõ cửa từng nhà, nhờ vả từng họ hàng: “Gọi cho bố mẹ nó đi! Bảo nó đừng ly hôn! Đừng cướp cháu của mẹ!”

Lý do bà hoảng loạn? Vì trong đơn ly hôn, tôi nộp kèm:

  • Clip camera ghi cảnh bà quát mắng tôi khi tôi bế con đang khóc
  • Tin nhắn Tuấn bỏ bê, tối nào cũng đi đá bóng
  • Giấy xác nhận tôi tự chăm con từ lúc sinh
  • Lời khai của hàng xóm chứng kiến mẹ chồng xỉ vả tôi

Luật sư bên tòa trợn mắt bảo họ: “Về pháp lý, cô ấy có 90% khả năng giành quyền nuôi con.”. Mẹ chồng như sụp đổ ngay tại chỗ.

Hôm ấy tôi đang pha sữa thì có tiếng gõ cửa. Mở ra — Tuấn đứng đó, bên cạnh là mẹ chồng, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ hoe. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy bà run rẩy như thế:
– “Linh… mẹ sai rồi. Con về đi. Mẹ xin lỗi. Mẹ hứa… sẽ đổi. Đừng ly hôn… đừng mang cháu đi.”

Tuấn cúi đầu: – “Anh xin lỗi. Cho anh một cơ hội.” Tôi nhìn họ rất lâu, rồi nói nhẹ nhàng nhưng rạch ròi: – “Con người ta nhịn… không phải vì ngu. Mà vì còn tình nghĩa. Nhưng khi cái nhịn ấy bị coi là nghĩa vụ — thì không ai còn muốn ở lại.”. Họ im lặng, không dám ngẩng lên. Tôi đóng cửa. Không la hét. Không khóc. Tôi chỉ… bình thản.

TÔI SẼ VỀ? HAY SẼ ĐI?

Tôi chưa trả lời. Chưa cần.

Tôi còn cả một tương lai rộng trước mắt. Một tương lai nơi tôi không phải sống như chiếc bóng trong nhà người khác. Nơi con tôi được lớn lên trong tình thương thật sự.

Điều duy nhất chắc chắn…
Từ khoảnh khắc tôi đặt tờ đơn đỏ chót lên bàn, cuộc đời tôi đã bước sang một trang mới — mà ở trang đó, tôi là người cầm bút viết, chứ không phải mẹ chồng hay một người chồng vô trách nhiệm nào khác.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *