Posted in

Thương bà cụ 1 mình dưới trời mưa, tỷ phú cho bà đi nhờ, ai ngờ 10 phút sau h:;ối hậ::n thì đã muộn…

Chiều hôm đó, mưa đổ xuống vùng ven thành phố như trút nước. Gương mặt Trần Khải, vị tỷ phú tự thân được cả giới kinh doanh nể phục, hiện lên vẻ mệt mỏi sau cuộc thương thảo kín với ba tập đoàn nước ngoài. Anh vốn ít khi tự lái xe, nhưng hôm nay lại muốn một khoảng lặng để suy ngẫm. Trong tiếng mưa gõ dày đặc lên kính lái, Khải cảm thấy lòng mình nặng trĩu, như thể đang đứng trước một lựa chọn quan trọng mà chính anh cũng chưa nhìn rõ.

Trên con đường dẫn qua khu chợ nhỏ, Khải bất giác giảm tốc. Giữa màn mưa mịt mù, một bà cụ dáng gầy, tóc bạc trắng, đang run rẩy lom khom kéo túi rau nặng trĩu. Chiếc áo mưa mỏng rách tả tơi, nước mưa hắt lên mặt bà từng vệt lạnh đến tê buốt.

Hình ảnh ấy đâm thẳng vào ký ức Khải. Anh nhớ lại tuổi thơ nghèo khó, mẹ anh cũng từng gồng mình bán hàng rong trong mưa để nuôi anh ăn học. Không cần suy nghĩ, Khải mở cửa kính: “Bà ơi, để con đưa bà về. Mưa thế này nguy hiểm lắm.”

Bà cụ – tên bà Năm – ngập ngừng, rồi cũng bước lên xe. Nước từ áo mưa rơi xuống ướt hết thảm da cao cấp, nhưng Khải chẳng mảy may để ý. Anh còn lấy khăn giấy đưa bà lau tay, nói chuyện bằng giọng chân thành mà hiếm khi anh dành cho ai.

Bà kể mình sống ở xóm trọ nghèo sau chợ. Hôm nay mang rau ra bán nhưng mưa lớn, chẳng ai mua, lại lỡ chuyến xe buýt cuối. Khải lặng người. Giữa một thế giới đầy hợp đồng hàng tỷ đô, bi kịch đời thường như của bà Năm lại khiến anh thấy… đau lòng nhất.

Nhưng chỉ 10 phút sau khi bà lên xe, điều kinh hoàng xảy đến.

Trên đoạn quốc lộ vắng, giữa màn mưa trắng xóa, một chiếc xe tải bất ngờ phóng từ hẻm nhỏ ra, xé toạc không gian bằng tiếng gầm rú. Khải theo phản xạ xoay vô-lăng thật mạnh. Chiếc xe sang trọng mất thăng bằng, trượt dài trên mặt đường trơn trượt.

– “Cẩn thận!” – Bà Năm hét lên.

Tiếng kim loại va vào nhau, tiếng phanh rít như xé cả màng tai. Chiếc xe xoay vòng rồi lao xuống vệ đường, cách mép mương chỉ vài phân. Tim Khải đập loạn, hai tay run bần bật trên vô-lăng. Anh quay sang bà Năm, thở phào khi thấy bà vẫn an toàn.

Tưởng rằng nỗi sợ vừa qua đã là cao trào nhất. Nhưng không – điều kinh khủng thật sự mới bắt đầu. Bà Năm thở dốc một lúc, rồi bất ngờ lấy từ trong áo mưa một phong bì nhăn nheo, run rẩy đặt lên mặt tap-lô:

– “Cậu không nên giúp tôi… Bà già này… đang bị người ta săn lùng. Cậu mà dính vào… đời cậu sẽ rẽ sang con đường nguy hiểm lắm…”

Khải sững sờ. Bên trong phong bì là một xấp tiền lẫn vài tờ giấy cũ kỹ. Dòng chữ run rẩy của bà Năm ghi rõ: bà đang bị một nhóm cho vay nặng lãi khống chế, ép buộc phải trả số nợ gấp mười lần. Nếu không, chúng sẽ lấy căn phòng trọ bà ở cùng đứa cháu ngoại mồ côi – đứa trẻ duy nhất bà còn lại trên đời.

Nhưng điều khiến Khải lạnh sống lưng là câu cuối cùng bà nói: “Chúng tưởng tôi đã trốn được hôm kia. Hôm nay mà chúng thấy tôi lên xe cậu… cậu sẽ gặp họa đấy. Chúng hung tàn lắm.”

Giây phút ấy, trong ánh mắt đầy tuyệt vọng của bà, Khải không chỉ thấy một cụ già nghèo khổ. Anh thấy… chính mẹ mình của nhiều năm trước: nhỏ bé, run rẩy, bị cuộc đời vùi dập đến mức không còn lối thoát. Và anh biết mình không thể quay đầu.

Khải đưa bà về khu xóm trọ tồi tàn, nơi mái tôn thủng để mưa rơi xuống nền nhà lỗ chỗ. Một cậu bé khoảng 9 tuổi chạy ào ra ôm bà, đôi mắt đen nhánh ánh lên sự lo lắng. Bà giới thiệu đó là Thịnh, cháu ngoại. Khải cúi xuống xoa đầu cậu bé, lòng trĩu nặng.

Sau khi nghe bà kể rõ tình cảnh, Khải nén giận. Những kẻ cho vay nặng lãi đó đã nhiều năm hoạt động, đe dọa dân nghèo, ức hiếp phụ nữ lớn tuổi, thậm chí có trường hợp mất tích bí ẩn. Khải – người đàn ông giàu có, quyền lực – bỗng thấy mình đứng trước câu chuyện mà tiền bạc thôi chưa chắc giúp được. Bởi nếu chỉ trả nợ cho bà, hôm sau bà sẽ lại bị dồn vào đường cùng bởi chính bọn đó hoặc một nhóm khác.

Đêm ấy, Khải trở về biệt thự rộng lớn của mình, nhưng không tài nào ngủ nổi. Trong tiếng mưa gõ lộp bộp lên cửa kính, ký ức nghèo khó năm nào ùa về. Anh nhớ lại những lần mẹ trốn chủ nợ, nhớ đêm hai mẹ con túm lấy nhau run rẩy trong căn nhà xiêu vẹo. Anh hiểu cảm giác của bà Năm bằng chính trái tim mình.

Sáng hôm sau, Khải đưa toàn bộ hồ sơ cho luật sư riêng. Đồng thời, anh bí mật phối hợp với cơ quan chức năng để lập chuyên án triệt phá nhóm cho vay nặng lãi đó. Không chỉ thế, Khải còn yêu cầu đội ngũ quỹ từ thiện lập tức xuống xóm, hỗ trợ từng hộ dân – không bằng cách phát tiền, mà bằng cách cho vay lãi thấp, tạo công việc, hỗ trợ pháp lý và tái thiết cuộc sống.

Chiến dịch kéo dài nhiều tháng, nhưng kết quả ngoài mong đợi. Băng nhóm bị bắt, hàng chục gia đình nghèo được cứu, bao nhiêu số phận được thay đổi.

Còn Khải – anh không chỉ được ngợi ca là tỷ phú giàu lòng nhân ái. Anh được nhớ đến như người đàn ông đã dám bước vào con hẻm tối nhất của một kiếp người… chỉ vì anh dừng xe lại giữa cơn mưa để đưa một bà cụ về nhà.

Mười phút định mệnh đó đã thay đổi cuộc đời anh. Và cũng từ giây phút đó, Khải hiểu rằng: đôi khi, chỉ một hành động nhỏ bé cũng có thể mở ra cả một cuộc chiến – và một hành trình cứu rỗi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *